Vào độ tháng bảy, tháng tám trời bắt đầu đổ mưa. Những cơn mưa dai dẳng kéo dài liên miên từ ngày này sang ngày khác. Dường như trời còn bao nhiêu giọt nước thì vắt cho cạn kiệt đến hết mới thôi. Nó khiến tôi không thể nào quên nổi kỷ niệm ngày nào tôi bên bà...
Đó là những cơn mưa dài, dài dường như vô tận. Nó cất giấu mặt trời cho riêng nó, cho đám mây nào to nhất, dầy nhất và đen kịt như tro bếp ấy. Hạt mưa giăng đầy trời như lưới bủa. Bà bảo: "Thủy Tinh lại dâng nước lên đánh Sơn Tinh đấy!". Bà tôi thở dài mắt nhìn hư vô. Tôi thơ ngây xòe đôi bàn tay ra hứng mưa, nghe mưa kêu tanh tách mà chẳng hiểu sự tình.
Mưa... mưa nhiều quá! Mưa phủ trắng cả lối đi. Mưa về tạt ngang ngõ bà tôi. Mưa trèo lên bậc thềm mẹ con nhà lợn. Nó mới đẻ, sàn nhà lại ướt sũng nên khó ở cứ kêu toáng lên cả ngày. Bà tôi vật vã với cơn mưa để chăm sóc nó. Nước lớn quá! Chỗ ấy không thể ở được nữa rồi. Bà đội mưa đi gọi người đưa mẹ con nó lên nhà trên. Khó khăn lắm ba bốn người mới chuyển được mẹ con nó đi.
Bà tôi tất bật suốt những ngày ấy, vậy mà bà còn phải để mắt tới tôi nữa. "Bống! Đừng vọc nước nữa kẻo bị cảm đấy!". Tôi không nghe lời, còn giãy nảy lên khi bị lôi vào nhà. Thế là không được ra chơi với mưa nữa. Tôi bắt chước chú lợn con bên kia nhà kêu lên om sòm: "Éc éc…", càng làm cho bà rối bời lên thôi. Cho mẹ con nó ăn, bà còn phải lo cho "con mèo ú" là tôi ăn nữa. Mấy ngày liền chẳng chợ búa được gì, bữa cơm ngày mưa chỉ có vừng độn cơm ăn tạm. Thế mà tôi đã ăn đến mấy bát liền. Nhìn tôi cầm đôi đũa vụng về ăn lấy ăn để, bà tôi cười mắng yêu: "Bố cô ăn từ từ thôi chứ!". Còn bà thì chỉ ăn qua loa rồi lại quần quật lo lợn gà, bếp núc.
Ngoài vườn các loài rau thi nhau tắm mưa mà sinh sôi tươi tốt. Dàn mồng tơi chìa ra những chiếc lá to mọng nước, những cái ngọn loăn xoăn cứ huơ huơ chẳng chịu bấu vào dàn. Rau dền cơm, rau dền đỏ… như muốn gọi mời bàn tay nào thân thuộc đến hái đi những chiếc lá to nhất, non tươi nhất. Những cây ổi cành lá xùm xòa dưới mưa. Thỉnh thoảng một vài con chim vụt ra từ đấy, bỏ ngỏ những quả ổi chín vàng đang ăn dở.
Nước đã bắt đầu tràn vào vườn cây rồi leo vào sân, đủng đỉnh với lên từng cái bậc thềm nhà. Bà tôi bảo: "Lũ về thật rồi!". Tôi lơ ngơ không hiểu cái gì sẽ về và nó như thế nào. Thấy bà đăm chiêu lo lắng, tôi cũng bần thần ngồi im chẳng dám quậy phá gì thêm nữa. Cũng có lúc trời ngớt mưa thật. Nhưng xem chừng những đám mây to đen kịt, hổn hển bò ngoài kia như vẫn còn vướng víu điều gì nơi mảnh đất này.
Mấy hôm nay chôn chân ở nhà nên tù túng quá, tôi đòi bà dắt ra ngõ. Bà đi trước, cháu theo sau. Mà chỉ có thể ra tới ngõ được thôi, vì ngoài kia đã là... biển. Biển lúa hôm nào nay thành biển nước. "Nước ngập hết cả cánh đồng rồi!", mắt bà tôi ngân ngấn nước. Bà tôi run run, tôi cảm nhận được điều ấy ở bàn tay tôi đang được giữ chặt trong lòng bàn tay của bà.
Trên mặt nước trắng xóa, lác đác những chiếc lá lúa như cánh tay chới với của những người đang chết đuối. Thỉnh thoảng một vài con rắn rướn cái cổ dài ngoằng lên không. Những chiếc bè lớn từ từ ngược lên từ xóm dưới chở những gia đình đi tránh lũ. Bà tôi lặng người. Bà nhích tôi lại gần như để kiếm tìm một chút gì ấm lòng hơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét