7 câu chuyện khác nhau của thời sinh viên đã được khắc họa rõ nét qua từng bức ảnh.
"Before I graduate", chiến dịch ý nghĩa của sinh viên trường ĐH Ngoại thương Hà Nội
Ai đó đã nói rằng: 4 năm đại học, bạn chẳng có gì ngoài thời gian và năng lượng của một người trẻ tuổi. Thế nhưng, chẳng phải ai cũng biết cách tận dụng những điều quý giá đó để trải nghiệm, va vấp và trưởng thành.
Bởi thế, trong ngày tay được cầm tấm bằng đại học, hai chân bước ra khỏi cổng trường, không ít người phải tiếc nuối về những năm tháng đã qua. 4 năm quý giá, những điều cần làm lại chưa làm, những cái đáng để tận hưởng lại chưa tận hưởng. Trong suốt quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời ấy, có biết bao bạn sinh viên đã thừa nhận, họ đã để lãng phí rất nhiều cơ hội.
Đó cũng là lý do, các sinh viên của trường ĐH Ngoại thương Hà Nội đã thực hiện chiến dịch “Before I graduate – Trước khi tốt nghiệp tôi muốn…”, trong đó, nổi bật là bộ ảnh “Đừng để tốt nghiệp là tiếc nuối”.
Bộ ảnh là 7 câu chuyện khắc họa lên 7 niềm tiếc nuối khác nhau mà khi xem nó, rất nhiều sinh viên thấy mình trong đó.
4 năm học và một cái CV trống rỗng
Những ngày sắp tốt nghiệp này đối với mình như ngồi trên chảo lửa vậy. Lúc nào trong đầu mình cũng canh cánh một câu hỏi: “Viết gì vào CV bây giờ?”. 4 năm trong đại học sắp hết và nhìn lại thì thấy mình chẳng làm được gì, học chẳng giỏi mà cũng không có kinh nghiệm làm việc hay thành tích gì. Tự dưng mình chán bản thân kinh khủng vì đã quá lãng phí thời gian.
Cái nhiều nhất có được sau 4 năm đại học là những cuộc vui
Ngày nào cũng như ngày nào, đến trường thì ngủ gật hay lướt Facebook, chơi game trong giờ. Tan học lại đi la cà ăn uống trà đá, không thì ra hàng net đánh game với bạn. Tối về nhà thì tiếp tục dán mắt với laptop xem phim, hay đi cà phê hoặc trà đá. Tiểu luận, bài tập nhóm, present, thi giữa kỳ rồi cuối kỳ, tất cả cứ thế trôi qua mà chẳng đọng lại được gì cả. Làm sao mà đọng được khi cái gì cũng chỉ làm qua quýt cho có, kì thi đến thì chỉ học trước 1,2 ngày.
Hồi năm nhất, năm hai thấy bạn bè hoạt động câu lạc bộ, đi tình nguyện, chạy chương trình này nọ thì mình cùng với mấy “chiến hữu” ra quán chơi game, về nhà xem phim đọc truyện. Đến năm ba, năm bốn, bạn bè bắt đầu đi làm, đi thực tập chỗ này chỗ kia, thì mình vẫn tiếp tục mải miết với những cuộc vui thâu đêm suốt sáng…
GPA? Thôi chẳng buồn nhắc đến, bảng điểm thì đủ cả A B C D F (mà F còn nhiều hơn A). Hoạt động ngoại khóa? Không. Kinh nghiệm làm việc? Không. Giải thưởng? Không. Kỹ năng? Không. Đến cả sử dụng Excel với Word cũng không xong. Mọi thứ đều là con số 0 tròn trĩnh, khiến mình ngồi hàng giờ mà chẳng biết cho gì vào CV […]
Tấm bằng xuất sắc đầy tiếc nuối
Đã là lần thứ 5 tôi đi xin việc, và kết quả dường như lại giống các lần trước đó, cảm giác bế tắc khi nhà tuyển dụng đưa ra cho tôi câu hỏi: “Ngoài tấm bằng xuất sắc này ra, em còn có kĩ năng hay kinh nghiệm gì khác hay không?”. Một số không tròn trĩnh trong đầu là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ đến khi đó.
Tấm bằng xuất sắc và quãng đời thiếu trải nghiệm
Ba năm học cấp ba đã rèn cho tôi một thái độ nghiêm túc với các môn học ở trên lớp. Ngay từ những ngày đầu bước chân vào giảng đường, tôi đã tự đặt cho mình một mục tiêu cao cả rằng, phải tốt nghiệp với một tấm bằng xuất sắc. Lúc ấy tôi nghĩ, những môn học ở trường là quá đủ để cho tôi có thể tự tìm kiếm cho mình một công việc nhẹ nhàng với một mức lương đáng mong đợi […]
Đừng để “sau này” rồi mới dám trải nghiệm
Tôi vừa mới đọc được ở đâu đó bảo rằng, cuộc đời là một cuốn sách, và ai không du lịch sẽ chỉ đọc được 1 trang. Vậy thì có lẽ cuộc đời của chị mới chỉ có 1 trang rồi… Tốt nghiệp với tấm bằng giỏi và vừa mới kiếm được 1 công việc ổn định, tôi sẽ chẳng có gì tiếc nuối quãng đời sinh viên ngoại trừ những chuyến du lịch hay cuộc vui chưa bao giờ thành hiện thực.
Một thời sinh viên "không chạy" và những tiếc nuối
Hồi sinh viên, có thời gian và bạn bè thì không đi vì sợ và ngại, để qua 4 năm nhìn lại, trải nghiệm thời sinh viên của mình ngoài ăn học, làm thêm thì chắc là một trang giấy trắng tinh tươm […]
Những người bạn 4 năm không nhớ nổi tên
Suốt bốn năm đại học, tôi chẳng có lấy nổi một đứa bạn thân. Có nhiều chuyện muốn nói mà chẳng tìm được một ai để chia sẻ. Một ngày dài đến công ty với bạn đồng nghiệp và sếp, những con người tuy ở cùng 8 tiếng 1 ngày nhưng cũng chỉ dừng ở mức xã giao, mà thậm chí lắm lúc còn ganh đua, đố kỵ và lợi dụng nhau…
Quãng đời sinh viên và những mối quan hệ hời hợt
Trong suốt 4 năm học đại học, tôi chỉ có hai loại bạn, một là bạn xã giao, hai là những đứa chơi được. Bạn xã giao là những người tôi gặp một vài lần hoặc là mấy người cùng lớp hoặc chỗ làm thêm, có thể nhớ mặt nhưng mà chẳng nhớ tên, chẳng rõ tích cách ra sao. Tôi lượm họ vào danh sách bạn bè rồi để đó, về cơ bản là không quan tâm.
Loại thứ 2 là những đứa chơi được, thường hay ngồi cạnh nhau trên lớp, để đến lúc thi cử, bài tập nhóm thì có người để nhờ vả giúp đỡ. Cả năm may lắm đi ăn uống với nhau được 1 lần và chẳng bao giờ chia sẻ bản thân với chúng nó. Chỉ có thế, hết đại học là hết liên hệ! […]
Còn về được với bố mẹ bao nhiêu lần nữa?
Khi nhìn vào một người như tôi, chắc hẳn người ta phải cảm thấy ngưỡng mộ nhiều lắm. Phải, vừa mới tốt nghiệp đại học 2 năm đã sở hữu một mức lương đáng ngưỡng mộ cùng một công việc giúp tôi có thể được đi đây đi đó. Bạn gái xinh, tiêu pha thỏa thích, ngay cả chiếc xe mà tôi đi bây giờ cũng được mua bởi chính những đồng lương mà tôi kiếm được.
4 năm mải học, mải chơi quên cả bố mẹ
Thế nhưng, những điều ấy có đủ để nói về tôi là một kẻ thành công hay chưa? Không, có lẽ tôi chưa bao giờ là một kẻ thành công trên quãng đường đời này. Là bởi đằng sau những ánh hào quang chói lòa đó, tôi chỉ là một thằng con bất hiếu […]
Lớp vỏ bọc mang tên “an phận”
Cuộc sống của tôi là một chuỗi đi đi, về về. 7h30 sáng bắt đầu liên công ty để xử lí những công việc giấy tờ nhàm chán, đến 5h30 chiều lại quay trở về nhà để ăn tối cùng gia đình. Vòng lặp cứ thế tiếp diễn từ thứ 2 đến thứ 6. Không thử thách, không áp lực, mức lương cũng không quá cao nhưng được hai chữ “an phận”.
An phận đem đến một cuộc sống nhàm chán
Tôi chẳng hề có một cái định hướng rõ ràng nào cho tương lai của mình kể từ khi còn là sinh viên. À không, nói đúng hơn là tôi chẳng cần phải lo nghĩ đến chuyện đó. Sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả, bố mẹ lại là những người quen biết rộng thế nên công việc tương lai của tôi đã được quyết định kể từ những ngày đầu đi đến giảng đường. Một sự nhẹ nhõm vô hình đã được ghim vào đầu tôi như thế, một tư tưởng “bình thường” cho mọi công việc tôi làm trong quãng đời sinh viên của mình […]
Yêu hay cưới
Mỗi lần về nhà lại là một lần mệt mỏi. Vừa mới ra trường chưa đến 1 năm, nhưng tôi đã nghe đến thuộc lòng những câu mà bố mẹ cô dì chú bác nói với mình mỗi khi nhìn thấy mặt. “Có người yêu chưa? Bao giờ cưới? ”. Mấy câu đấy còn nhẹ nhàng. Nặng nề hơn kiểu“Mày sắp ế rồi! Có cần bố làm mai cho không? Bây giờ có chó nó lấy mày!” cũng có. Nghe nhiều đến phát ngán! […]
Thời sinh viên lỡ bỏ quên những mối tình trong sáng
Suốt 4 năm đại học tôi không có lấy một mảnh tình vắt vai. Cũng có để ý nhiều người nhưng chẳng tiến đến tình yêu được. Bây giờ nghĩ lại mới thấy tiếc. Hồi đó đặt nhiều tiêu chuẩn cho người yêu mình quá, cứ phải nhất nhất tìm được người như thế thì mới yêu. Rồi thì sợ yêu rồi lại chẳng thoải mái như bình thường, sợ phải thay đổi khi yêu, nên kệ, chẳng yêu ai hết, thích ai thì cũng chỉ đứng nhìn từ xa chứ chẳng dám tiếp cận […]
Mải miết với cuộc sống đại học, 4 năm trôi qua tôi đã vô tình để tuột khỏi tay những tình cảm trong sáng vô tư, mà bây giờ muốn trải nghiệm thì chắc cũng không được nữa rồi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét